Đề bài: Kể chuyện mười năm sau em về thăm lại ngôi trường em đang học. Hãy tưởng tượng những thay đổi có thể xảy ra.
Sau 4 năm miệt mài học tập tại Đại học Bách khoa, tôi trở thành kỹ sư và được nhận vào làm việc tại một nhà máy cơ khí trên địa bàn tỉnh. Thời gian trôi qua quá nhanh! Mới ngày nào em còn là học sinh lớp 6 mà đã mười năm rồi. Bao kỉ niệm về thời học trò tinh nghịch, đáng yêu vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức…
Năm nay, ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 rơi vào ngày thứ Bảy. Tôi trở về thăm lại thầy cô và ngôi trường cũ mà tôi đã xa cách từ lâu.
Khi tôi học lớp 6A, do cô Nhàn dạy môn toán làm chủ nhiệm, tôi được cử làm lớp trưởng. Các bạn trong lớp “tín nhiệm” một phần vì tôi học giỏi, một phần vì tôi rất nhiệt tình trong mọi công việc của lớp.
Ngôi trường của em tọa lạc trên một khu đất rộng, xung quanh có tường xây bao bọc. Con đường dẫn từ quốc lộ 1 vào cổng trường rộng khoảng 6m, hai bên trồng bạch đàn. Biển tên trường màu xanh với hàng chữ trắng nổi bật: Trường THCS Võ Thị Sáu, nhìn từ xa đã rõ. Ba dãy phòng học mái tôn nối liền nhau theo hình chữ U, ở giữa là sân trường với cột cờ cắm trước cửa phòng Ban giám hiệu. Hình ảnh ngôi trường xưa thân yêu luôn hiện về trong nỗi nhớ. Lần này trở lại trường, tôi mong được gặp lại những gì đã từng quen thuộc.
Nhưng sao lạ thế này!? Vẫn tên trường cũ, vẫn con đường dẫn vào trường nhưng hàng cây cao vút, tròn trĩnh và thẳng tắp. Mặt đường xi măng nhẵn nhụi. Cổng trường được xây bề thế, quét vôi lại nhìn rất đẹp.
Ấn tượng nhất là ngôi trường ba tầng cao chót vót với mái ngói đỏ tươi. Tường quét vôi vàng, cửa lớn, cửa sổ sơn xanh trông thật hài hòa. Hai bên là hai dãy phòng làm việc của Ban giám hiệu, hội trường, thư viện, phòng thí nghiệm, phòng vi tính và phòng truyền thống. Có bồn hoa trước các lớp học. Hoa cúc và hoa hồng rung rinh trong gió. Đằng sau trường là một vườn bách thảo với nhiều loại thực vật. Mỗi cây được gắn biển tên thường gọi là tên khoa học. Thật là một sự thay đổi vĩ đại và kỳ diệu.
Gặp lại thầy cô cũ, lòng tôi trào dâng một cảm xúc khác thường. Thầy cô vẫn nhớ đến tôi, gọi tên tôi một cách trìu mến và hỏi thăm tôi đủ kiểu. Nhân siết chặt tay tôi, chúc mừng tôi ngày một khôn lớn. Tôi tự nhủ: Dù đi đâu, về đâu, tôi sẽ mãi nhớ về mái trường này, về thầy cô và bạn bè thân yêu.
Đôi khi do cuộc sống hối hả, tôi không dành thời gian để nhớ về những chuyện cũ. Trong một sự tình cờ, có lẽ cũng là một định mệnh, tôi quay trở lại ngôi trường cấp hai mà tôi đã từng theo học. Lúc đó tôi mới nhận ra mình đã cất giữ kỉ niệm quá lâu, đây chính là cơ hội để tôi trở về tuổi thơ.
Sau nhiều năm làm việc chăm chỉ, bây giờ tôi đã thành công. Vừa rồi tôi được công ty cử đi công tác xa. Không ngờ, nơi tôi được gửi đến lại là quê ngoại, nơi tôi đã gắn bó suốt bốn năm cấp hai. Ngày đó, bố mẹ tôi đi làm ăn xa nên gửi tôi về quê cho ông bà ngoại chăm sóc. Tôi cũng chuyển đến một ngôi trường gần đó. Ngôi trường đã để lại trong tôi biết bao kỉ niệm.
Biết em sắp về quê công tác, tôi quyết định thu xếp về thăm trường cũ. Vừa về đến quê, sáng hôm sau tôi dậy thật sớm, mặc quần áo tươm tất rồi rảo bước trên con đường đến trường như những ngày thơ ấu. Con đường đất nhỏ giờ đã được làm lại thành đường lớn để xe cộ qua lại thuận tiện. Ruộng lúa hai bên đường không còn, giờ chỉ thấy những tòa nhà cao tầng. Lòng tôi bỗng bùi ngùi, bồi hồi nhớ hương lúa non ngào ngạt ngày ấy. Đi trước mặt tôi là một nhóm học sinh nhỏ vừa đi vừa đùa giỡn vui vẻ. Trước đây tôi cũng nghịch ngợm, láu cá không kém, thỉnh thoảng bị phạt vì nghịch ngợm. Những đứa trẻ trông rất giống bạn bè của tôi. Tôi chợt nghĩ: “Không biết các con mình bây giờ ra sao”.
Cuối cùng cũng đến cổng trường. Có quá nhiều hình ảnh trường học cũ. Chiếc cổng gỗ tạm cũ giờ đã được dựng lại vững chắc. Biển tên ngôi trường nhỏ nay đã được thay bằng biển lớn, ghi rõ dòng chữ mạ vàng “Trường THCS Chợ Chu”. Tôi định bước vào cổng thì bỗng có tiếng gọi:
– Cô ơi, giờ vào học rồi, người ngoài không được vào trường đâu.
Tôi chợt quay lại và thấy đó là nhân viên bảo vệ. Chắc bạn ngạc nhiên khi nhận ra tôi nên cứ nhìn tôi chằm chằm. Tôi bước đến chỗ anh ấy và nói xin chào.
– Bạn có còn nhớ tôi không? Mình là Quân lớp cô Tuyết ngày xưa!
Sau khi tôi giới thiệu bạn, bạn nhớ. Hai người ngồi nói chuyện một lúc. Ngày xưa tôi ham chơi, hay bị chú nhắc nhở nên chú rất ấn tượng với tôi, mười mấy năm sau chú vẫn nhớ mặt. Bác đồng ý cho tôi về thăm trường một thời gian.
Vừa bước vào trường, tôi không thể tin vào mắt mình nữa. Ngôi trường nhỏ giờ đã là một khu nhà cao tầng hiện đại. Trường đã mở rộng quy mô nên có rất nhiều học sinh. Phòng học cũng hiện đại, đầy đủ trang thiết bị học tập cần thiết. Ngày xưa đi học chỉ có mấy cái bàn ghế và cái bảng đen. Học sinh với khuôn mặt ngây thơ ngồi ngay ngắn trong lớp nghe giảng. Tôi bước đến góc sân nơi ngày xưa tôi cùng các bạn chơi bóng nhưng góc sân đó giờ chỉ còn mình tôi đứng. Giọng giảng bài của cô giáo vẫn vang vọng từ lớp học. Tôi ngồi trên ghế đá nhớ lại những kỉ niệm rồi tự cười cho sự ngây thơ của mình ngày trước. Vì không muốn làm phiền ai nên tôi quyết định ra đi. Khi tôi đứng dậy và quay đi, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
– Là Quân phải không?
Tôi quay lại, thật bất ngờ, đó là cô Tuyết – giáo viên chủ nhiệm của tôi suốt bốn năm cấp hai. Thảo nào cô ấy vẫn nhớ đến tôi. Cô ấy nói rằng cô ấy đang đứng lớp dạy học, tình cờ nhìn thấy tôi ở dưới sân nên cô ấy nhận ra tôi ngay. Hai cô gái ra ghế đá trò chuyện một lúc. Cô ấy hỏi tôi rất nhiều về công việc, cuộc sống, gia đình. Cô ấy nói:
– Ngày xưa em nghịch nhất lớp mà giờ em đã lớn thế này rồi. Cô ấy rất hạnh phúc!
Dù đã xa trường mười năm nhưng khi gặp lại, tình cảm của họ vẫn thân thiết như thế. Em cảm thấy rất có lỗi vì đã lâu không được về thăm trường và thầy cô. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ đến thăm trường thường xuyên hơn trong tương lai. Cũng đến giờ cô vào lớp tiếp theo nên hai cô trò chào tạm biệt nhau.
Tôi lững thững đi về phía cổng trường. Tiếng trống vào lớp vang lên sau lưng tôi một cảm giác bùi ngùi, tiếc nuối khó tả. Tôi cảm thấy mình không thuộc về nơi này nữa, tất cả những gì tôi có là những kỷ niệm đẹp trong quá khứ.
Xem thêm các bài văn mẫu về cảm nghĩ, kể chuyện, tả cảnh, tả người, tả người lớp 6 hay khác:
Mục Lục Văn Mẫu | Ngữ văn hay lớp 6 theo từng phần:
Giải bài tập lớp 6 theo sách mới môn học