Đề bài: Tả một nhân vật có hành động và ngoại hình khác thường mà em đã có dịp quan sát, đọc được trong sách báo hoặc được nghe kể.
Trong cuộc sống, chúng ta sẽ gặp rất nhiều người với những hoàn cảnh sống khác nhau. Tôi còn nhớ trong kỳ nghỉ hè vừa qua tôi cùng gia đình về Quảng Nam, trong chuyến đi này tôi đã gặp được một người đàn ông có nghị lực sống phi thường, dù sức khỏe không bằng người khác. Anh là tấm gương sáng về ý chí, nghị lực vượt lên số phận.
Lần ấy vào tháng 7, sau một năm học tập và làm việc căng thẳng, cả gia đình tôi có chuyến du lịch Quảng Nam. Trong chuyến đi này, tôi đã đến thăm nhiều nơi: Hội An bình dị, xinh đẹp; Cù Lao Chàm với biển xanh sóng biếc và những ngôi tháp cổ kính của thánh địa Mỹ Sơn,… nhưng để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong tôi là ông Bảy Vân, cái tên thân thương mà mọi người đặt cho ông. Anh là một đứa trẻ mồ côi, từ khi sinh ra anh đã bị mất cả hai chân do di chứng của chất độc màu da cam, anh được đưa vào trại trẻ mồ côi. Trong lần về thăm Hội An, tôi tình cờ thấy ông dạy trẻ em học, tôi rất ngạc nhiên và ngưỡng mộ và được người dân nơi đây kể cho nghe câu chuyện về cuộc đời của ông.
Ông Bảy Vân nhỏ thó, vì cụt hai chân nên trông ông càng nhỏ hơn. Anh có nước da rám nắng đặc trưng của người miền Trung. Gương mặt vuông vức, chiếc mũi cao khiến các đường nét trên khuôn mặt hài hòa hơn. Người có vầng trán rộng và cao thể hiện rõ sự thông minh, nhanh nhẹn. Tóc anh cắt gọn gàng, đen mượt. Đôi mắt sáng, sắc sảo và đôi lông mày rậm khiến vẻ ngoài thêm cương nghị, chính trực. Tôi đặc biệt ấn tượng với nụ cười của anh, đó là nụ cười tỏa ra một sức hút mãnh liệt, hàm răng đều tăm tắp và nụ cười sảng khoái khiến ai nghe thấy tiếng cười ấy cũng cảm thấy dễ chịu. Giọng anh trầm ấm và rất truyền cảm.
Anh ăn mặc đơn giản, chỉ có hai bộ quần áo là áo sơ mi trắng và áo sơ mi xanh. Mỗi lần anh ấy mặc nó, anh ấy luôn giặt nó và cẩn thận. Căn nhà anh ở tuy đơn sơ chỉ có chiếc bàn uống nước, chiếc tủ quần áo, chiếc giường ngủ và chiếc bàn học nhưng lúc nào anh cũng rất ngăn nắp, gọn gàng.
Dù bị khuyết tật bẩm sinh nhưng anh chưa bao giờ khuất phục trước số phận. Anh ấy luôn tự mình làm mọi việc, chỉ khi gặp khó khăn mới nhờ đến sự giúp đỡ của người khác. Anh là người thông minh, sáng dạ, cái gì cũng học rất nhanh, lại là người ngoan ngoãn nên được thầy cô, bạn bè yêu mến. Học hết cấp 3, anh quyết tâm thi sư phạm để có thể mang tri thức đến cho những đứa trẻ mồ côi nghèo khó như mình. Sau khi học xong, anh trở về quê hương và đi dạy trẻ mồ côi.
Thầy giảng say sưa, say sưa, giọng thầy truyền cảm và chan chứa tình thương. Nét chữ anh viết trên bảng luôn ngay ngắn, thẳng tắp. Anh ấy đứng hơi nghiêng để tất cả bọn trẻ có thể nhìn thấy những gì anh ấy viết trên bảng. Những đứa trẻ ngồi dưới lớp cũng đang mải mê nghe thầy kể, chúng như nuốt lấy từng lời thầy thốt ra. Từng khuôn mặt ngây thơ, non nớt như được tiếp thêm nghị lực khi nghe thầy giảng bài. Theo nghề này gần chục năm nhưng anh chưa từng nhận tiền của học trò nào, thù lao của anh chỉ đơn giản là những nụ cười, cái ôm thật chặt, đôi khi là vài quả trứng, thế nhưng anh chưa bao giờ ngừng tâm huyết với nghề. Nghe những người hàng xóm kể lại và chứng kiến những gì anh ấy làm khiến tôi càng nể và yêu anh hơn.
Chuyến đi này thực sự đã cho tôi rất nhiều, nó không chỉ mở rộng tầm mắt về vẻ đẹp của quê hương, mà quan trọng hơn, nó còn cho tôi những bài học quý giá trong cuộc sống. Anh Bảy Vân sẽ mãi là tấm gương sáng để tôi học tập và noi theo, không bao giờ bỏ cuộc, lùi bước trước số phận.
Xem thêm các bài văn mẫu về cảm nghĩ, kể chuyện, tả cảnh, tả người, tả người lớp 6 hay khác:
Mục Lục Văn Mẫu | Ngữ văn hay lớp 6 theo từng phần:
Giải bài tập lớp 6 theo sách mới môn học