Đề bài: Dàn bài Kể về kỉ niệm đáng nhớ với con vật cưng mà em yêu thích
Mục lục
- Dàn ý Kể về một kỉ niệm đáng nhớ với thú cưng mà em yêu thích
- Kể về kỉ niệm đáng nhớ với con vật cưng mà em yêu thích – bài mẫu 1
- Kể về kỉ niệm đáng nhớ với con vật cưng mà em yêu thích – bài mẫu 2
- Kể về kỉ niệm đáng nhớ với con vật cưng mà em yêu thích – mẫu 3
Dàn ý Kể về một kỉ niệm đáng nhớ với thú cưng mà em yêu thích
Dàn bài – mẫu 1
A. Giới thiệu:
– Về con vật cưng và những kỷ niệm đáng nhớ với nó:
+ Nhà em có con chó tên là “Chấm”, nó sống với nhà em từ nhỏ, em học lớp 5 thì nó mất.
+ Trong thời gian chung sống với Đốm, tôi có rất nhiều kỷ niệm đẹp, trong đó không thể quên lần Đốm cứu tôi khỏi rắn độc.
B. Thân bài:
– Thời điểm xảy ra sự việc: Khi tôi học lớp 3, lúc đó Đom cũng 3 tuổi.
– Sự nối tiếp:
+ Hôm đó, buổi chiều, em cùng 3 bạn khác dắt Đom Đóm ra bãi cỏ sau nhà văn hóa chơi đuổi bắt.
+ Chúng tôi chạy quanh bãi cỏ, cười đùa rất vui vẻ
+ Có lẽ vì tiếng động đó mà một con rắn trườn ra khỏi bụi cây bên cánh đồng. Ngay lúc đó tôi đang đứng gần bãi cỏ đó.
+ Mải chơi em cũng không biết, đến khi thấy Đốm sủa và chạy rất nhanh về phía em thì em mới biết là con rắn đang trườn về phía em.
+ Lúc này tôi vô cùng sợ hãi và hoảng sợ, không biết phải làm sao, Đốm vội nhảy ra sau sủa không ngừng.
+ Đốm lao tới cắn vào thân con rắn rồi rất nhanh nó ném con rắn ra xa vài mét.
+ Con rắn tiếp tục trườn về phía định “ăn miếng trả miếng” nhưng Đốm cũng rất nhanh, nó chạy lại và tiếp tục dùng mõm hất con vật nguy hiểm ra xa hơn.
+ Con rắn lúc này dường như biết không thể hạ gục Spot nên trườn về phía bụi cây và bỏ chạy.
+ Đốm rượt đuổi vào bụi rậm, gầm gừ, sủa liên hồi như cảnh báo rắn.
+ Sau đó, Đốm chạy về phía tôi, vẫy đuôi và chạy vòng quanh chân như để kiểm tra xem mình có bị thương không.
+ Lúc này tôi mới “hoàn hồn”, cúi xuống ôm Đom và nói lời cảm ơn. Tôi may mắn vì nếu không có Spot, có lẽ tôi sẽ bị con rắn đó cắn vào một lúc nào đó. Cũng từ đó, tình cảm của tôi dành cho Dom ngày càng sâu đậm.
+ Chấm với tôi như một người bạn thân, có chuyện gì vui buồn tôi đều tâm sự với nó.
C. Kết bài: – Cảm nghĩ về Đốm và kỉ niệm tuổi thơ: Đom đóm tuy đã qua đời nhưng những kí ức về nó vẫn sống mãi trong lòng em.
Kể về kỉ niệm đáng nhớ với con vật cưng mà em yêu thích – bài mẫu 1
“Mon, lại đây chơi với anh đi!” Tôi vẫn nhớ như in cuộc điện thoại đó mỗi khi có thời gian rảnh ra chơi với Mon. Đã lâu rồi nhưng tôi vẫn không quên được Mon – chú mèo nhỏ dễ thương mà tôi coi là bạn của mình.
Tôi nhớ ngày đầu tiên Mon trở thành “thành viên” của gia đình tôi. Mon là món quà bố hứa tặng vì em đạt kết quả tốt. Hôm nay là ngày bố trở về sau một tuần xa nhà. Khi tôi đón cha tôi, tôi đã rất mong đợi và chờ đợi, bởi vì ông đã không ở đó trong một tuần. Bố xuống xe ôm chiếc lồng nhỏ có con mèo trắng đáng yêu, nói đây là phần thưởng của bố dành cho tôi. Tôi thích nó. Con mèo trắng mới đẹp làm sao! Kể từ ngày hôm đó, con mèo trở thành người bạn mới của tôi.
Con mèo không nặng lắm. Chú khoác trên mình một chiếc áo khoác trắng dày và mịn màng. Đó là lý do tại sao tôi đặt tên anh ấy là Mon. Tôi thích mỗi lần tôi ôm Mon, giống như ôm một con gấu bông vậy. Đôi mắt tròn xoe của Mon lúc nào cũng long lanh như hai giọt nước. Mũi lúc nào cũng ươn ướt như người bị cảm. Hai cái tai nhỏ xinh lúc nào cũng vểnh lên nghe ngóng. Bốn chiếc chân dài với móng vuốt sắc nhọn là vũ khí để Mon tự vệ trước kẻ thù.
Mon nhanh nhẹn và thông minh. Mỗi lần đi học về, tôi thấy Mon đợi trước cổng vẫy đuôi chào tôi. Khi em ngồi học, Mon thường nhẹ nhàng đến bên em, dụi đầu vào chân em như thủ thỉ, như đòi em ôm vào lòng. Khi đó, tôi đã bế Mon lên, vuốt ve Mon và ôm Mon vào lòng.
Mon rất thân với tôi. Những lúc rảnh rỗi, tôi thường đưa Mon đi chơi. Từ bao giờ tôi coi Mon như một người bạn thân của mình vậy. Nhưng ngày hôm đó, một ngày vô cùng đau khổ đã xảy ra với tôi, ngày mà Mon đã rời xa tôi mãi mãi. Hôm đó, tôi đưa Mon đi chơi xa hơn mọi ngày. Trong lúc mải mê chơi game với bạn bè mà Mon bị lạc. Khi mặt trời lặn, khi trò chơi kết thúc, tôi chợt nhớ đến Mon và hốt hoảng khi không thấy Mon đâu nữa. Tôi chạy đi tìm, gọi trong nước mắt nhưng vẫn không thấy Mon đâu. Tất cả là do tôi không quan tâm, không để ý đến Mon. Tôi đã mất Mon mãi mãi.
Tôi vẫn không khỏi xót xa khi Mon rời xa tôi mãi mãi. Tôi sẽ luôn nhớ đến Mon, mãi mãi nợ Mon một lời xin lỗi, lời xin lỗi không bao giờ được đáp lại.
Kể về kỉ niệm đáng nhớ với con vật cưng mà em yêu thích – bài mẫu 2
Người ta vẫn nói chó là loài vật trung thành và tình cảm nhất nên em rất yêu quý loài vật này. Năm ấy, nhà tôi nuôi một con chó, tôi gọi nó thân thương là Mun. Mun được anh trai ở miền Nam gửi cho khi bà nội vào đó thăm dì dượng..
Mun có bộ lông xù rất đẹp, thân có màu đen tuyền. Đuôi công dễ thương và đầy đặn. Cái đầu nhỏ với đôi mắt sáng, dễ thương. Cô ấy cũng rất sành điệu, sáng sớm rất thích vuốt ve bộ lông của mình, thỉnh thoảng còn chạy nhảy trong sân với sự nhanh nhẹn và duyên dáng như một vũ công. Tôi thích nhất là khi tôi và Mun nói chuyện, nó thích vẫy đuôi và khuỵu xuống nghe tôi thủ thỉ. Vui, buồn tôi cũng tâm sự với cô ấy, giữa chúng tôi không phải là tình cảm chủ – tôi mà giống như tình cảm của những người bạn thân.
Rồi lúc đó, vì quá bận bịu với bài vở và áp lực thi cử nên tôi không để ý nhiều nữa. Có lẽ vì buồn nên Mun thỉnh thoảng chạy sang nhà hàng xóm chơi với lũ trẻ bên đó.
Một hôm, như thường lệ, tôi ngồi học, Mun ra ngoài chơi. Khoảng 30 phút sau, tôi nghe thấy tiếng hét thất thanh từ nhà hàng xóm. Nhưng vì vẫn còn lo lắng về bài tập chưa hoàn thành nên tôi cố gắng làm nhiều hơn nữa. Khoảng mười phút sau, tiếng khóc vẫn còn nhưng nhỏ dần rồi nhỏ dần, rồi tôi nghe tiếng ba tôi từ ngoài cửa vọng vào:
– Mai, Mai đâu, con Mun bị người ta giết sắp chết rồi.
Lúc này tôi mới hốt hoảng chạy ra:
– Gì…gì…vậy bố..Mun bị sao vậy?
Ôi chúa ơi! Nhìn đôi mắt Mun cụp xuống vì mệt mỏi, đầu bê bết máu mà tôi vừa xót, vừa lo, vừa sợ. Chẳng lẽ khi tiếng hét bắt đầu, Mun đã bị đánh sao? Ôi chúa ơi! Anh đã làm gì vậy, bất cẩn của anh đã khiến Mun thành ra thế này hay sao. Lúc đó tôi đã khóc, tôi khóc vì thương Mun, vì giận bản thân và hận những con người độc ác đó, họ nhẫn tâm đến thế chỉ vì một cuộc nhậu sao?
Tôi đỡ Mun dậy, lấy sữa trong bịch cho từng chút một vào miệng. Vết đâm từ đỉnh đầu khá sâu nên Mun phải mất một thời gian mới lành hẳn. Từ đó, tôi quan tâm đến Mun nhiều hơn, dù bận rộn thế nào cũng phải quan tâm, chăm sóc em.
Câu chuyện này xảy ra đã lâu nhưng nghĩ lại tôi vẫn còn rùng mình sợ hãi. Tôi hy vọng Mun và tôi sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn.
Kể về kỉ niệm đáng nhớ với con vật cưng mà em yêu thích – mẫu 3
Khi tôi còn nhỏ, bố mẹ và các chị gái tôi sống cùng nhà với ông bà và chú và dì của tôi. Khi đó, gia đình tôi được người quen tặng một chú chó rất dễ thương. Tên nó là Sito – một cái tên đã có từ trước khi Sito là thành viên mới chính thức của gia đình tôi.
Tôi còn nhớ khi mới về nhà, Sito là một chú cún nhỏ dễ thương với bộ lông xù kết hợp với màu nâu hạt dẻ, trông rất bắt mắt và thu hút ánh nhìn của mọi người khi lần đầu tiên nhìn thấy Sito. Không chỉ vậy, vẻ đáng yêu đó còn thu hút hơn với đôi mắt long lanh và đen tròn như hạt nhãn. Chiếc mũi của chú cún nhỏ dễ thương lúc nào cũng ươn ướt cùng với đôi tai to thính lúc nào cũng vểnh lên như đang nghe ngóng điều gì đó. Nét đáng yêu đó còn được thể hiện ở chiếc đuôi nhỏ xíu lúc nào cũng ngoe nguẩy theo nhịp những bước chân mập mạp ngắn cũn bước đi duyên dáng. Ngày tháng trôi qua, Sito lớn dần và gần gũi với mọi người hơn, vóc dáng của chú chó ngày càng đẹp.
Tôi nhớ rất rõ mỗi lần tôi và Ngọc Ngân từ trường mẫu giáo về, từ xa, Si Tô đã đứng ngay sau cổng chờ đợi, mắt dõi theo chúng tôi. Bố mẹ ra mở cửa và Sito rất vui mừng, nhảy cẫng lên vì sung sướng dễ thương quá! Bố tôi đóng cửa lại và tôi, Ngọc Ngân vuốt bộ lông xù đó, rất thích Sito nằm xuống và nhìn lên và kêu lên “uh” như muốn nói “chào hai chị em – cử chỉ thân thiện, đáng yêu làm sao! Lúc đó, tôi nói: “Sito đợi hai chị dọn đồ đi!”. Rồi tôi và Ngọc Ngân chạy vào nhà cất cặp rồi bảo ông bà ngoại đi học về rồi bà nội cho Sito ăn vặt buổi chiều. Tôi, Ngọc Ngân cho Si ăn To. Sito ăn rất chậm, chắc cậu ấy không đói lắm, rồi tôi lấy hộp sữa trong tủ lạnh rót một nửa vào cốc của Sito, Sito hớp từng ngụm nhỏ trong bát, ăn xong, tôi và Ngọc Ngân ôm nhau Si Tô và chơi với nhau. Sau đó, bố tôi tắm cho Si Tô và mặc quần áo cho cậu ấy. Trông cậu ấy thật đáng yêu, giống như một “công chúa nhỏ” vậy! Và mỗi ngày như thế, tình bạn của chúng tôi ngày càng bền chặt, không có chuyện gì xảy ra. Si Tô là một chú chó nghịch ngợm nhưng cũng rất đáng yêu và thân thiện.
Sĩ Tố là chú bảo vệ nhỏ của tôi. Tuy “nhỏ nhưng có võ”. Mỗi khi có tiếng động hoặc có người lạ, Sito sủa inh ỏi khắp nhà.
Và thật là một ngày buồn! Ngày đó khi tôi còn là một học sinh cấp hai, vào khoảng chín giờ tối, gia đình tôi đã cho Sito ăn và anh ấy đang nằm trong sân. Lúc đó cửa chính hơi hé hé vì chị tôi vừa đi mua đồ gần nhà sẽ về ngay nên khép hờ. Sau đó, cha tôi định ra ngoài sân để tháo xiềng xích cho Sito nhưng ông đã đi đâu mất. Bố hỏi mọi người con trai của Sito ở đâu và mọi người đều nói rằng họ không biết và tôi nhớ rằng chị thứ hai của tôi đang đi ra ngoài và tôi nghe thấy Sito sủa rất to nhưng tôi nghĩ đó là một số hàng xóm hoặc bạn bè bằng tuổi tôi trở lên. Tôi hay đi ngang qua nhà bà nội vào ban đêm nên không để ý lắm và sau đó cũng không nghe thấy tiếng chó sủa nữa. Rồi tôi cùng bố, chú và anh Ngọc Ngân đi tìm khắp nơi hỏi có thấy không, có đứa bảo không biết, có đứa không thấy, cô kia nói: “Con mới thấy thôi. Bây giờ, một nam tử chừng hai mươi tuổi đeo ba lô đi vào, ta nghĩ nhà ngươi không nên để ý nhiều.” Cô nói thêm: “Cậu bé đó mặc áo sơ mi đen hoặc xanh gì đó vì trời tối quá nên tôi không nhìn rõ và cũng không nhớ rõ”. Nhưng hôm đó, không ai trong nhà tôi mặc chiếc áo như vậy. Sau đó, bố tôi cảm ơn và nói: “Chúng ta về nhà đi, họ bắt con Sito của tôi rồi, tìm không thấy đâu!”.
Sau đó về nhà, tôi và Ngọc Ngân rất buồn vì chú cún rất dễ thương và gần gũi với chị em tôi. Lúc đó, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy trống rỗng khi biết rằng mình đã mãi mãi mất đi một người bạn thân vô cùng tốt bụng và thân thiện.
Tôi luôn nhớ hình bóng đáng yêu, ngộ nghĩnh của Sito. Kể từ đó, nhà tôi không nuôi chó nữa, không phải vì hết yêu thương chúng mà vì sợ chuyện này lặp lại và xót xa khi thấy một con vật hiền lành, đáng yêu của mình bị ai đó giết hại. đánh bắt khác.
Xem thêm các bài văn mẫu thuyết minh, phân tích, lập kế hoạch tác phẩm lớp 8:
Mục Lục Văn Mẫu | Ngữ văn hay lớp 8 theo từng phần:
viet-bai-tap-lam-van-so-2.jsp
Các bài văn lớp 8 khác