Đề bài: Hãy đóng vai bà đỡ Trần trong truyện Con hổ có nghĩa để kể lại câu chuyện đó.
Tôi họ Trần, quê ở huyện Đông Triều, làm nghề hộ sinh mấy chục năm nay. Ngoài ra còn có hàng trăm đứa trẻ trong vùng được sinh ra từ hai bàn tay của tôi.
Một đêm nọ, khi tôi đang nằm trên giường, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa kỳ lạ. Tôi mở cửa và nhìn và không thấy ai. Tôi vừa định quay vào nhà thì một con hổ lao đến cõng tôi chạy vào rừng. Tôi đã quá sợ hãi để ngất đi.
Tỉnh dậy, tôi thấy một con hổ cái đang lăn lộn, móng vuốt cào liên hồi trên mặt đất. Tưởng hổ sắp ăn thịt mình, tôi sợ hãi đứng yên không dám nhúc nhích.
Bỗng con hổ đực nắm lấy tay tôi, ánh mắt nó nhìn tôi như van xin, van xin. Tôi nhìn kỹ vào bụng con cọp và thấy có cái gì đó đang di chuyển. Với kinh nghiệm làm hộ sinh của chị, tôi biết chị sắp sinh. Tôi luôn có sẵn thuốc trong túi, pha với nước suối cho hổ cái uống rồi xoa bụng cho nó. Sau một thời gian, nó sinh ra một chú hổ con đáng yêu. Hổ bố rất vui vẻ, âu yếm chơi đùa với con trai; trong khi hổ mẹ mệt mỏi nằm xuống bãi cỏ.
Sau đó, con hổ đi đến một cái cây lớn, dùng chân đào nó và kéo lên một đồng bạc lớn. Nó đã được trao cho tôi với lòng biết ơn. Tôi nhận bạc và theo hổ bố ra khỏi rừng. Một lúc sau, tôi nói: Anh về đi! Hổ bố cúi đầu, vẫy đuôi chào tạm biệt và tiếp tục quan sát. Đã đi khá xa, khi tôi quay lại, con hổ gầm lên một tiếng lớn và quay trở lại khu rừng. Khi về đến nhà cân được hơn mười lạng bạc. Năm ấy mất mùa, đói kém khắp nơi. Nhờ số bạc mà con hổ trở về, tôi đã sống sót qua nạn đói.
Năm sau, nghe nói ở Lạng Giang có một tiều phu cũng cứu được một con hổ gặp nạn. Hôm ấy, chàng đang đốn củi bên sườn núi thì thấy dưới thung lũng xa xa cây cối rung rinh không ngớt. Lạ lùng thay, khi chú đem búa ra xem thì hóa ra là một con hổ mang trắng đang vùng vẫy, nhảy chồm chồm, có lúc dùng tay kéo cổ họng chú. Từ miệng nó, máu và nước dãi phun ra trông rất đáng sợ.
Người tiều phu nhìn kỹ thì thấy có một khúc xương mắc ngang cổ họng nó. Móng cọp to, móc vào xương càng sâu. Tiều phu uống rượu lấy can đảm, rồi trèo lên cây hét:
– Này con hổ! Cổ họng của bạn có đau không? Đừng cắn tôi, tôi sẽ lấy xương ra!
Hổ nghe xong liền khuỵu xuống nhìn bác sĩ cầu cứu. Chú Tiêu mạnh dạn thọc tay vào họng hổ lấy ra một cục xương bò to tướng. Thoát nạn, hổ liếm môi, nhìn chú với ánh mắt biết ơn rồi lặng lẽ bỏ đi. Bác Tiêu nói theo:
– Này con hổ! Nhà ta ở trong làng… Hễ ăn món gì ngon lại nhớ đến nhau!
Sau một thời gian, vào một đêm nọ, chú Tiêu nghe thấy một tiếng hổ gầm dài nhưng sắc bén. Vừa mở cửa, thấy một con nai nằm trước cửa nhà, anh biết hổ trả ơn.
Hơn mười năm sau, ông già và qua đời. Khi dân làng chôn cất anh ta, đột nhiên một con hổ mặt trắng xuất hiện. Mọi người đều sợ hãi và bỏ chạy. Từ xa, họ đã nhìn thấy con hổ dụi đầu vào quan tài và chạy quanh ngôi mộ vài vòng rồi rời khỏi khu rừng.
Từ đó về sau, hàng năm cứ đến ngày giỗ chú Tiêu, cọp lại đem dê hoặc lợn đến nhốt ngoài cửa nhà chú. Tuy là động vật nhưng những con hổ này rất tình cảm, biết quý trọng và báo đáp ân nhân của mình.
Xem thêm các bài văn mẫu về cảm nghĩ, kể chuyện, tả cảnh, tả người, tả người lớp 6 hay khác:
Mục Lục Văn Mẫu | Ngữ văn hay lớp 6 theo từng phần:
Giải bài tập lớp 6 theo sách mới môn học