Đề bài: Hãy kể về một việc tốt mà em và bạn em đã làm.
Mỗi người có thể làm được nhiều việc tốt như nhặt đồ rơi trả lại người bị mất, giúp trẻ lạc đường trở về nhà, trồng thêm cây xanh, dọn rác… Riêng tôi, tôi tự hào nhất vì bạn và tôi đã làm được một việc tốt. công việc cho chính chúng ta. Đó là điều tôi đã dám thừa nhận và sửa sai.
Chuyện xảy ra lâu lắm rồi, khi tôi học lớp 3, nhưng mãi đến gần đây tôi mới nhớ lại và có động lực sửa chữa lỗi lầm nhờ sự giúp đỡ của Hân. Năm đó, tôi đến nhà chị gái, tôi và chị chơi bóng chuyền rất vui vẻ. Bỗng ngoài ngõ có tiếng gọi, chị Ngân chạy ra một lúc. Ra ngoài, tôi chợt thấy tờ 20 ngàn đồng dưới đất. Tôi nhanh chóng lấy tiền bỏ vào túi. Lúc đó trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ lạ lùng, băn khoăn, nảy ra nhiều ý nghĩ hóa đơn này không phải của bà Ngân mà ai đó để quên ở đây, vì nhà bà là nơi lũ trẻ chúng tôi tụ tập. Tôi vội cất đi, thầm nghĩ: Sau này vào mà thấy mất tiền thì mình trả, nếu không nói gì thì thôi. Ý nghĩ đó diễn ra rất nhanh trong cái đầu bé nhỏ của tôi. Anh vào, tim em đập thình thịch, bụng em rối bời, mặt đỏ bừng. Nhưng dường như bạn không biết chuyện gì vừa xảy ra, tôi và bạn vẫn tiếp tục chơi. Cả ngày hôm đó, tôi nhìn đi nhìn lại xem cô ấy có khóc hay la hét để mất tiền không. Bây giờ tôi tìm một nơi bí mật để giấu số tiền đó, đó là chiếc quần vải cũ. Hôm sau, tôi lại sang nhà chị gái chơi bình thường. Không ai nhắc đến chuyện mất tiền, tôi mặc nhiên cho rằng tiền là của mình, mình có quyền sử dụng. Buổi trưa, khi chuẩn bị đi chợ mua rau, cô đã khóc. Chúng tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hóa ra hôm qua cô thua bạc nên hôm nay không có tiền mua rau. Bố mẹ chị làm quần quật từ sáng đến tối, chị không dám nói mất tiền sợ bố mẹ mắng. Con cò già nhất làng đứng dậy kêu:
– Anh ơi, hôm qua Ngàn mất 20 nghìn, có ai thấy không? Tiền của mẹ anh ấy cho anh ấy mua rau.
Tất cả chúng tôi đều không nhìn thấy, tôi sợ quá không nói được lời nào, cảm giác lo lắng bồn chồn lại ùa về, ruột gan như quặn thắt trong tim. Bỗng chị Ngân nói:
– Hôm qua chỉ có hai chị em Phương và Hân vào đây thôi anh Cơ.
Tôi nói tôi không biết, tiền gì? Tôi đã cố gắng để trở thành người ngu ngốc nhất. Hân không biết gì hết. Tôi bị mọi người nhìn vào, nhưng tôi nhất định không nhận mình có lỗi. Trẻ con nên người mau quên và cũng chóng quên. Chúng tôi cố gắng chơi một lúc rồi quay lại. Lúc đó tôi rất bối rối, tôi đã nói dối, giờ biết nói lại như thế nào? Bạn không thể nhận lời vì như thế sẽ rất xấu hổ, mọi người sẽ nghĩ rằng bạn là kẻ ăn cắp, dối trá. Nhưng nếu bạn không chấp nhận nó, bạn không thể vì bạn không thừa nhận rằng bạn đã trở thành một tên trộm thực sự. Tôi cũng không thể nghĩ ra phải làm gì với hóa đơn đó. Suốt nhiều ngày sau đó, tôi sống trong sợ hãi, ăn không ngon, ngủ không yên. Mọi chuyện cứ thế kéo dài, tôi và Ngân ít chơi với nhau hơn, tôi không dám nhìn mặt cô ấy, cũng không đến nhà cô ấy chơi. Trẻ em và người lớn thậm chí không biết. Mỗi lần tôi đi ngang qua nhà cô ấy hoặc nhìn thấy cô ấy, tôi cảm thấy sợ hãi. Nỗi sợ hãi đó kéo dài trong nhiều năm. Cho đến một ngày, mẹ tôi lục tủ quần áo và lôi ra tờ tiền 20.000 năm tuổi đó. Tôi giật mình, những ký ức tủi hổ, tội lỗi lại ùa về. Tôi nghĩ rằng tôi đã quên nó, nhưng tôi đã không làm thế. Cảm giác của vài năm trước vẫn thế mà có khi còn lớn hơn thế. Mẹ tôi không quan tâm, có lẽ mẹ nghĩ mẹ vô tình quên hoặc tôi để quên tiền giao thừa trong đó, vì chuyện đó vẫn thường xảy ra. Tôi thì khác, tôi phải làm sao đây, tôi muốn trả lại số tiền đó. Tôi nghĩ ra một cách, tôi vừa được giải trong kỳ thi học sinh giỏi cấp tỉnh nên cố tình làm rơi tiền ở nhà bạn, để cô ấy nhặt và thế là xong. Nhưng khi lấy tiền, cô ấy tìm lại được và biết là do tôi đánh rơi nên đã trả lại. Càng ân hận, càng ăn năn, tôi luôn tìm cách đền đáp nhưng không thể, không đủ dũng khí để nhận lỗi. Mỗi ngày tôi đều dằn vặt bản thân, một học sinh ngoan, một học sinh gương mẫu luôn ngoan ngoãn, lễ phép trong mắt thầy cô và bạn bè, vậy mà lại trộm cắp. Thấy chị có nhiều biểu hiện lạ, Hân gặng hỏi như tìm nơi chia sẻ thì chị kể hết. Kỳ lạ thay, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Hân bảo, hãy dũng cảm lên, nói với chị Ngân, chị ấy sẽ bỏ qua. Bây giờ cô ấy đã lớn, cô ấy sắp kết hôn. Tôi và Hân rụt rè bước vào nhà khi chỉ có một mình cô ở nhà. Tôi ngập ngừng cho đến khi nói hết câu. Cô ấy lúc đầu ngạc nhiên, trừng mắt nhìn bạn, sau đó cô ấy phớt lờ. Em xin anh đừng nói với ai vì em xấu hổ lắm, không dám nhìn mặt người ta. Tôi thành thật xin lỗi và xin lỗi bạn. Mẹ thật may mắn biết bao vì mẹ rất bao dung, mẹ bỏ qua mọi chuyện và còn cho tôi một ít kẹo. Cô ấy nói, tôi biết em là một cô gái tốt, có thể hành động trong quá khứ chỉ vì một phút bốc đồng. Tôi và bạn vẫn thân thiết như ngày nào.
Đó có lẽ là điều tốt nhất tôi đã làm cho đến nay. Bây giờ tôi và Hân càng thân thiết hơn, nhờ nghị lực của Hân mà tôi đã vượt qua được tật xấu đó. Tôi tự hứa sẽ không bao giờ tái phạm, luôn dũng cảm nhận lỗi và sửa sai.
Xem thêm các bài văn mẫu về tự sự, lập luận, suy nghĩ, cảm nghĩ lớp 7:
Các bài giải bài tập lớp 7 sách mới có:
Giải bài tập lớp 7 theo sách mới môn học